“Chắc mặt tôi nhìn “phúc hậu” quá nên người ta nhắm toàn dạng vai phản diện” – Nam diễn viên “gạo cội” Kiến An hài hước chia sẻ về vai diễn mới của mình trong Oán, bộ phim điện ảnh đầu tay của Huỳnh Đông.
Vai diễn trong phim Oán là một nhân vật phản diện hoàn toàn?
Tình huống tai nạn không phải cố tình, đó là một sự cố bất ngờ, mà lúc đó nhân vật này đang có sự nghiệp trên đà đi lên và còn gia đình nữa nên mới đưa ra quyết định như thế. Một phần nữa là nhân vật này không thấy trên xe lúc đó còn một đứa bé, ông ấy chỉ tưởng là người phụ nữ trong xe chết rồi nên muốn xóa dấu vết rồi bỏ đi. Có lẽ nếu không có đứa bé thì ông ấy sẽ làm khác đi.
Nghe anh nói vậy dường như anh rất thông cảm với nhân vật của mình?
Đúng. Tôi phải nhập vai hoàn toàn cũng như đồng tình với nhân vật thì mới diễn tả hết được. Còn nếu lấn cấn thì rất khó. Tôi phải tìm gì đó trong nhân vật này để “bám víu” vào. Tôi nghĩ vai của tôi bản chất không phải là tên sát nhân, nhưng vì hoàn cảnh mà ra tay vậy thôi. Có lẽ cũng là một phần bản chất tham vọng của ông ấy nữa, tất cả đã bộc phát lên để ông ta chọn lựa sai lầm.
Tại sao anh lại nhận vai diễn trong bộ phim điện ảnh đầu tay của Huỳnh Đông?
Thật ra thì tôi luôn quan tâm đến các phim của Huỳnh Đông. Vì tôi và cậu ấy có tình cảm rất đặc biệt và hình thành từ lâu rồi. Tôi rất mến cậu ấy. Tôi từng đóng chung khá nhiều phim với Huỳnh Đông. Về mặt tài năng thì không nói rồi, cậu ấy rất chuyên nghiệp và rất ngoan. Huỳnh Đông ngoan đến mức mà tôi thấy hơi đặc biệt. Cậu ấy thường gọi tôi là ba, vì tôi từng đóng vai ba Huỳnh Đông trong một số bộ phim.
Ví dụ như thời hai chúng tôi đóng chung của đạo diễn Châu Huế. Cậu ấy thật sự rất ngoan, ngoan lắm và lễ phép với người lớn tuổi. Mỗi khi đến là cúi người chào và khi về cũng chào hỏi đàng hoàng. Cậu ấy ngoan đều vậy đó, phim nào cũng vậy, lúc nào cũng thế. Nên tôi rất có cảm tình và mến cậu ấy. Khi tôi nhận được điện thoại từ Huỳnh Đông: “Ba ơi con làm đạo diễn phim này. Ba giúp con một vai” thì tôi đồng ý ngay, thậm chí còn tuyên bố: “Một cảnh ba cũng giúp nữa, luôn sẵn sàng”.
Không cần đọc kịch bản là anh đã đồng ý?
Đúng, tôi nhận lời liền luôn. Sau đó mới nói kịch bản gửi kịch bản qua xem. Lúc đó mới hết hồn sao thấy vai của mình lớn vậy, không phải một phân đoạn nữa mà là một đống phân đoạn luôn. Vai này của tôi trong Oán khá là quan trọng, có thể nói đây là nhân vật trung tâm, gây nên mọi chuyện. Sau đó tôi phải chăm lo, tìm hiểu kỹ nhân vật. Và còn vì kịch bản rất hay. Tôi rất muốn xem thử cách Huỳnh Đông xử lý thế nào với dạng thể loại này.
Khi Huỳnh Đông giao nhân vật này, tôi cũng rất cảm động, vì tôi biết là ở độ tuổi của tôi cũng có nhiều người xứng đáng với vai này hơn. Có lẽ Huỳnh Đông mới tôi vai này vì nghĩ là tôi có thể làm được việc, không cần thương hiệu nhiều mà cần diễn viên thật sự có thể truyền tải vai đó. Trong điện ảnh bây giờ diễn viên giỏi chưa chắc được mời đóng phim vì cần phải có tên tuổi đảm bảo doanh thu phòng vé. Nói chung Huỳnh Đông là người duy nhất tôi gọi điện thoại sang trao đổi kịch bản, chứ thường thường ai giao tôi cái gì là cứ làm thôi. Riêng Huỳnh Đông là tôi trò chuyện về thủ pháp các phân cảnh, phải làm gì đoạn này, ra sao ra sao. Vì đây cũng là lần đầu tiên cậu ấy làm phim mà. Nói cho cậu ấy thử còn nghe hay không thì tôi không biết (cười). À một vấn đề nữa là Huỳnh Đông không có tiền (cười). Bây giờ tôi còn chưa nhận cát sê. Mà nói thiệt là bao nhiêu tôi cũng làm hết, tại cậu ấy nghèo quá. Nhưng chỉ là riêng với Huỳnh Đông thì tôi không quan tâm tiền nong.
Nghe nói, phim Oán phải quay đêm rất nhiều?
Lúc đóng phim này là sức khỏe của tôi đã không được tốt lắm. Tôi bị gai cột sống đúng ngay thời điểm quay luôn. Tôi trị bằng phương pháp Đông y, hàng ngày phải đắp thuốc gần 1 tiếng, chia ra làm 2 lần. Nên tôi phải mang bà xã theo lúc quay phim ở Đà Lạt. Quay đêm xong thì buổi sáng tôi tranh thủ đắp thuốc 1 tiếng, rồi buổi chiều bà xã giúp đắp tiếp.
Bệnh cột sống có ảnh hưởng gì đến những cảnh quay hành động của anh trong phim không?
Có chứ. Nhưng tôi phải nương theo, ráng diễn thôi. Tôi phải tự diễn cảnh rớt từ trên xe xuống trong tư thế trói hai tay, lăn xuống dưới vực. Mà Huỳnh Đông kêu tôi làm sao để té xuống cái “bịch” nghe giống thật. Vì điện ảnh mà, màn ảnh rộng, chỉ một cái ánh mắt thôi cũng biết bạn diễn thật hay không, chỉ cần mất tập trung một tí là khán giả biết liền. Điện ảnh đòi hỏi như vậy đó. May là cảnh lăn lê đó không quay lại nhiều lắm, không bị diễn nhiều như lúc bị ăn tát (cười).
Huỳnh Đông có biết về bệnh của anh không và có sắp xếp lịch làm việc phù hợp cho sức khỏe của anh không?
Huỳnh Đông không biết vì có quá nhiều việc. Tôi hiểu cậu ấy có áp lực nhiều lắm. À mà có khi biết mà lờ luôn (cười).Nhưng tôi theo Huỳnh Đông hết mình. Tôi đã từ chối vài bộ phim để tập trung vào tác phẩm này. Về lịch làm việc thì nói thật tôi chưa bao giờ nhận vai nào mà phải đi xa như phim Oán. Tôi mang cả vợ theo lên Đà Lạt ở mấy ngày luôn. Tất cả mọi người trong đoàn làm phim là ở trong căn biệt thư bối cảnh chính luôn. Đó là một khu gồm nhiều nhà giống vậy như khu khách sạn cho thuê. Ai cũng được mỗi người một phòng, quay ngày quay đêm. Vừa ngủ rồi nghe kêu tới mình là thức dậy ra diễn. Có những đêm diễn cảnh ở vực cực lắm. Vì phải lăn xe, đổ xe rồi…riêng cảnh tai nạn thôi cũng 5 -6 đêm thì phải dựng rất tỉ mỉ, rất là rắc rối, mà cuối năm lại lạnh nữa chứ. Chưa hết là nhiều người còn sợ ma nữa.
Vậy có ai gặp… ma chưa anh?
Đã có một số hiện tượng tâm linh xảy ra. Có một đêm Huỳnh Đông bị tai nạn xe, bị thương chân mà tôi tưởng cậu ấy “đi” luôn rồi. Tai nạn xảy ra khi cậu ấy đi xe mô tô mà nhân vật của Tim lái trong phim ra đến đoạn đèo. Lúc đó là chuyển bối cảnh, thay vì để tổ thiết kế đạo cụ mang đi, cậu ấy lại đòi chạy rồi té, ngồi dậy không nổi phải đưa vào bệnh viện luôn. May là hôm đó tối thui nhưng xe chạy chậm bật đèn sáng nên thấy cậu ấy nằm ở đó. Chúng tôi phải đưa Huỳnh Đông vào bệnh viện, cậu ấy khâu mấy mũi rồi lại quay về làm việc tiếp. Cậu ấy phải ngồi trong xe trước monitor chỉ đạo. Có người chụp hình Huỳnh Đông lúc ngồi đó mà khi coi lại thấy có ông Tây nào bự con đứng sau lưng cậu ấy. Cả một cái bóng luôn mà khu đó cũng âm u lắm. Tôi thì tôi không tin, nhưng mà coi tấm đó xong nghĩ khác.
Trong phim đa phần là các diễn viên trẻ. Anh có dễ hợp tác với họ không?
Toàn là diễn viên gạo gội không đấy chứ, còn xét về mặt tuổi đời thì tôi “trẻ” nhất mà. (cười). Mọi diễn viên đều được Huỳnh Đông hướng dẫn, trao đổi trước rồi nên không gặp khó khăn nhiều. Với vài diễn viên trẻ thì mình trao đổi kỹ để cảnh đó hoàn thiện hơn. Vì diễn xuất đâu phải chỉ riêng một mình mà là cộng hưởng của cả tập thể của mọi người. Tất cả diễn tốt thì phim mới hay, chứ một người tốt không còn lại không tốt thì phim hỏng hết. Phải ý thức như thế thì từng cảnh và cả phim mới hoàn thiện được. Còn “mạnh ai nấy diễn” thì không được.
Một điểm tôi rất thích khi quay phim Oán đó là không khí làm phim rất là đầm ấm. Vì anh chị em ở chung đến mấy chục ngày lận mà. Tôi và vợ tối thường nấu cháo gà mời mọi người, rất là đầm ấm và vui vẻ…chỉ có điều không có tiền thôi (cười). Mà ai cũng hiểu nên không đòi hỏi gì nhiều mà xả thân quay hết mình, vì ở lâu lại tốn tiền nữa. Nói chung chúng tôi rất thân thiết và như một gia đình vậy, nhờ điều kiện chung sống, kết thúc công việc còn nói chuyện cười đùa nữa. Thời gian gắn bó với nhau lâu hơn các đoàn làm phim khác. Chúng tôi cùng ăn sáng, đi uống cà phê này kia…
Bộ phim có thời gian làm hậu kỳ khá lâu. Trong một năm chờ đợi mà không có tiền bạc gì cả, anh có sốt ruột không?
Phim quay xong lâu thiệt lâu mà Huỳnh Đông vẫn không thấy nói năng gì về phim chừng nào chiếu. Những phim tôi quay sau Hương Ga, Nữ đại gia, Cô hầu gái… đều chiếu hết trơn rồi. Tuy nhiên, tôi hiểu Huỳnh Đông là một người rất tự trọng. Khi cậu ấy làm là chắc chắn rồi, còn không có làm thì tôi cũng không muốn hỏi, vì biết cậu ấy khó khăn lắm. Sau này, mọi việc êm xuôi rồi tôi mới nghĩ tới có lẽ phim vấp phải sự kiểm duyệt lắm vì đề tài kinh dị rất “xương xẩu”.
Gần đây hỏi ra mới biết thêm là Huỳnh Đông quay xong rồi mà không có tiền làm hậu kỳ, tôi mới thấy là cậu ấy rất có tâm. Tôi thấy thực sự thương Huỳnh Đông lắm, vì cậu ấy có lòng tự trọng cao, không muốn xin xỏ nhà tài trợ. Nếu có nhà tài trợ phải lệ thuộc vào người ta, có thể chỉ định diễn viên này diễn viên kia. Ví dụ là thay tôi bằng một ông diễn viên khác đẹp trai hơn thì sao (cười). Hồi xưa tôi nhớ trong một phim truyền hình được một hãng cà phê tài trợ, đi đâu cũng phải uống cà phê hãng đó. Thậm chí đi ăn đám giỗ cùng ngồi uống cà phê này luôn. Thế nhưng, Huỳnh Đông lại không hề muốn vậy. Nên tôi càng thương cậu ấy hơn, muốn chia sẻ thêm. Mà lúc làm phim, Huỳnh Đông nghèo đến độ mà mỗi diễn viên chính được có 2 vé suất chiếu sớm (cười). Còn sau đó thì khuyến khích mua vé ủng hộ phim.
Anh có háo hức với tác phẩm nhiều trắc trở này không?
Từ khi có trailer phim Oán là ngày nào tôi cũng viết trên Facebook hết, bằng cách này cách kia tôi quảng cáo cho mọi người biết. Thật sự tôi chỉ mong là Oán có doanh thu ổn đủ để Huỳnh Đông có cơ hội sóng sót để làm phim nữa. Bởi vì tôi biết cậu ấy là người rất có tâm trong nghề. Phim mà cậu ấy làm đạo diễn chắc chắn sẽ mang đến tác phẩm tử tế, vì bản thân cậu ấy đã tử tế rồi, chẳng hề chạy theo trào lưu showbiz gì cả. Tôi hy vọng Huỳnh Đông đạt doanh thu mức nào đó để có tiền sản xuất tiếp. Đương nhiên, tôi cũng dự kiến trước có những cái sơ suất, bởi đây là bộ phim đầu tiên mà, nhưng nếu cậu ấy có cơ hội làm phim thứ hai nữa thì chắc chắn sẽ bảo đảm hơn với kinh nghiệm có được.
Anh nhận xét thế nào về Huỳnh Đông trong vai trò đạo diễn?
Vì nghề của Huỳnh Đông là diễn xuất mà, nên việc chỉ đạo diễn xuất là khỏi chê rồi. Trước khi quay thì chúng tôi có trao đổi nhiều, nhưng khi vào trường quay thì cậu ấy sẽ chỉ đạo tôi làm sao cho phù hợp. Tôi thấy cậu ấy quan tâm từng chi tiết diễn xuất rất nhiều. Về tính chuyên môn hình ảnh, góc máy tôi không rõ, nhưng tôi biết cậu ấy có trợ thủ ăn rơ lắm. Lúc nhìn kịch bản tôi cũng biết cậu ấy chú trọng diễn xuất của từng diễn viên hơn. Huỳnh Đông chú ý và nắm vững tình huống cũng như tâm lý từng nhân vật, có những gợi ý cho tôi diễn.
Nhiều khán giả không mặn mà với phim kinh dị Việt Nam vì chê là xem không “đã”. Anh nghĩ sao về chuyện này?
Đó là hạn chế của thể loại này ở trong nước vì kịch bản bị hạn chế, phải đi theo lối mòn, không được bay bổng như nước ngoài. Phim ma nhưng không được có ma, thì con gì là phim ma? nên thành ra tâm lý người Việt mặc định là phim “xạo”.
Sau này nếu Huỳnh Đông mời thì anh có tiếp tục nhận lời tham gia?
Có chứ. Tôi cảm thấy rất là vinh hạnh khi được góp chút sức của mình trong tác phẩm đầu tay của Huỳnh Đông cũng như sự nghiệp của cậu ấy. Bây giờ không ai tin tưởng cậu ấy hết vì chưa có sản phẩm nào, nhưng mà qua phim này, khán giả có thể đến xem ít, nhưng những người làm chuyên môn sẽ nhìn đến tay nghề của cậu ấy và tạo nhiều cơ hội phát triển hơn.
Bích Phượng/Lifestyle