“Anti fan làm em mệt lắm luôn”
Em có hài lòng với cuộc sống từ sau Giọng hát Việt nhí?
Dạ, cũng hài lòng. Em rất thích cuộc sống hiện tại của em, nhưng có nhiều cái mình làm mà mình phải dè chừng ngó trước ngó sau. Nhiều người nói với em “con là người nổi tiếng nên con phải thế này, thế kia”, ví dụ như vì mình hát nhạc dân ca nên mình phải dịu dàng trong khi tính cách của em thì sôi nổi hơn nhiều bạn, nói chung là không giống lúc em đứng trên sân khấu. Đôi khi em cũng không được làm chính mình.
Có bao giờ em cảm thấy mệt mỏi hoặc từng thoáng nghĩ rằng, giá mà ngày xưa không đi thi?
Không, em không bao giờ nghĩ giá mà ngày xưa mình đừng đi thi, vì cuộc sống kinh tế của em và gia đình em bây giờ rất ổn. Em rất là may mắn vì khi đi hát em là người nhỏ nên được nhiều cô chú anh chị nghệ sĩ yêu thương. Còn mệt mỏi thì có chứ, mấy chuyện như anti fan làm em mệt lắm luôn!
Em mà cũng có anti fan à?
Có chứ chị, nhiều lắm đó. Em đâu biết họ đâu, chỉ thấy trên Facebook. Em cũng tò mò nên vào xem, xem xong tự buồn tự mệt. Nhiều khi họ ghét mình mà không có lý do, như người ta hay nói mình thích đứa nào thì thấy nó chớp mắt cũng dễ thương, còn đã ghét ai rồi thì thấy người ta thở mình cũng ghét.
Gọi là “thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau quả bồ hòn cũng méo”…
Dạ đúng rồi, không biết mình làm sai gì mà bị ghét, mà mình không có nói chuyện “mất dạy” gì hết, lại còn mặc áo dài nữa chứ! Hôm bữa em hỏi mẹ, mẹ mới nói là do người ta ganh tị, người ta thích vậy. Hoặc thí dụ như chuyện cô giáo em kể “có nhiều người hỏi cô là con học giỏi không, sao mà cô thấy mấy người đó nhiều chuyện quá vậy, người ta học giỏi hay không là chuyện của người ta”, em mới hỏi “ủa rồi cô trả lời sao?”, cô nói “nó học như mấy đứa trong lớp, không có gì khác hết”. Có những chuyện mình nói một, người ta banh ra mấy phần, xong họ còn dặm mắm thêm muối để câu nói bị lệch nghĩa đi, đến khi người thứ ba nghe được họ lại nghĩ xấu về em, rồi còn kể qua kể lại hoài. Em cứ có cái suy nghĩ là “trời ơi không biết làm sao đây, người ta cứ hiểu lầm mình hoài”. Song gần đây em coi trên mạng, có một câu nói “tôi không biết làm thế nào để thành công, nhưng tôi biết cố gắng làm hài lòng người khác là một sự thất bại”. Sau khi nghe câu nói này, em bị đứng hình mấy giây. Em mới thấy mình cứ là chính mình và làm gì mình thích đi, chứ mốt mình lớn lên, mình cũng không thể quay về độ tuổi bây giờ của mình nữa.
Thế, điều làm em hài lòng nhất khi trở thành người nổi tiếng là gì?
Mua nhà. Hồi đó em sống cùng với nguyên một gia đình bên nội, khoảng mười mấy người ở chung trong một căn nhà, nhiều chuyện xảy ra lắm. Gia đình em bốn người ở trong một cái phòng nhỏ xíu, nhỏ hơn một cái phòng của căn nhà hiện tại. Nhớ có lần một đứa em họ em mang búp bê sang chơi với em, chơi xong làm mất bộ đồ, mẹ nó mới hỏi là em lấy phải không, rồi đổ đồ chơi của em ra lục, nhưng lục không thấy gì hết. Em kể mẹ nghe, mẹ nói “nhà mình nghèo…”, lúc ấy em cũng không hiểu gì.
Sau khi mua nhà, cuộc sống của gia đình em ra sao?
Dạ khác lắm luôn chị, mình có không gian riêng và thoải mái hơn. Gia đình bốn người với một con chó sống chung với nhau, chỉ vậy thôi là em thấy rất đủ rồi, không cần xe hơi nữa. Xe cũng cần, nhưng chừng nào có cũng được. Quan trọng nhất là cái nhà, nó là tổ ấm đó chị.
Từ lúc chuyển sang nhà mới, em được ăn những món mẹ nấu. Ngày xưa thì em qua nhà ngoại ăn, vì bà nội chỉ cho ngủ ở nhà chứ ăn thì phải qua ngoại. Em nhớ một lần lúc em ham chơi lố giờ ăn, xong em lại làm biếng qua nhà ngoại vì phải đi bộ, xong mấy đứa em kêu ăn ở nhà luôn đi, em mới nói “thôi mắc công a má la”. A má là bà nội. Hồi sau em cũng ăn, nhưng không dám ngồi trước mặt…
Hồi ở nhà cũ, nhà có một lỗ thủng hình vuông, thủng vô sâu vầy nè, chơi búp bê là chui vô chơi, mà mỗi lần chơi là phải xức soffell để không bị muỗi. Hồi đó chơi trong chỗ tối hù và đồ chơi toàn là đồ handmade do chị ruột em làm cho. Giờ em đã có phòng riêng. Đó, nên em không bao giờ có chút nào hối hận là mình từng đi thi Giọng hát Việt nhí và được nổi tiếng dù cho có lúc mệt mỏi, bận rộn và cả chuyện anti fan.
Cám ơn Phương Mỹ Chi đã chia sẻ!