Lẽ ra, giờ phút này đây tôi phải được ăn sung mặc sướng, được ngồi thảnh thơi, sống bên một người chồng hết mực yêu thương tôi.
Nhưng cuối cùng, tôi lại đang phải đối diện với những đau khổ của cuộc đời, đối diện với những điều mà tôi lựa chọn một cách mệt mỏi. Tôi không nghĩ có ngày mình lại trở thành một kẻ như thế.
Tôi vốn là một cô gái xinh đẹp, có học hành, gia đình gia giáo. Cuộc đời của tôi được chúng bạn ví như cô tiểu thư trong lồng kính, được trang bị đầy đủ không thiếu thốn một thứ gì. Bạn bè ghen tị với tôi vì họ luôn nghĩ, sau này ra trường, tôi chẳng phải lo lắng gì về chuyện tương lai cả. Công việc sẽ được xếp cho, việc làm ăn hay thứ gì đó cũng không cần phải lo nữa. Tôi sẽ cứ thế mà tiến trong cuộc sống của mình. Tôi cũng từng nghĩ như vậy vì với gia cảnh của tôi, vị trí của bố mẹ tôi, tôi chẳng phải lo bươn chải tìm việc làm.
Chỉ là, cuộc sống bắt đầu thay đổi khi có tình yêu chen vào. Nếu tôi chỉ mãi là một cô gái ngây thơ trong sáng, không biết yêu thương ai đó thì cái gì cũng sẽ tốt. Nhưng từ ngày tôi đem lòng yêu anh, người đàn ông hơn tôi 3 tuổi trên cùng đội đi phượt, mọi sự đã hoàn toàn thay đổi.
Anh, một gã trai lãng tử, phong trần, nhìn cuốn hút ngay từ những ngày đầu. Một cô gái chưa từng yêu như tôi nhưng từ khi tham gia vào đợi phượt, tôi đã có những suy nghĩ khác, tích cực hơn, sống nhí nhảnh hơn. Vì là con bé nhút nhát nhất trong đội nên anh luôn luôn tỏ ra quan tâm tôi, sợ tôi buồn, tôi chán, sợ tôi không có đủ sức khỏe để tham gia. Anh ân cần với tôi mọi lúc. Ban đầu, ai cũng trêu tôi và anh, tôi cũng chỉ nghĩ là đùa như bao câu đùa khác, nhưng rồi tôi nhận ra, hình như mình đã thích anh thật rồi.
Chỉ như vậy thôi cũng đủ để chúng tôi nhận ra, chúng tôi đã thực sự cần nhau, không thể xa rời. (ảnh minh họa)
Tôi đáp lại tình cảm của anh bằng sự quan tâm của mình. Một con bé tiểu thư chưa biết làm gì mà bây giờ tôi học và có thể làm được rất nhiều điều. Tôi tự tay làm mấy đồ thủ công mỹ nghệ rất đẹp để làm quà cho anh và còn hay nấu ăn mang đi cho anh nữa. Tình cảm của chúng tôi gắn bó như vậy cho tới một ngày cả hai cùng nhận ra, mình đã yêu nhau. Không ai nói với ai lời nào, nhưng trong đêm tối, hai người ngồi sát vào nhau, thì thầm những câu chuyện lãng mạn, những lời ngọt ngào và anh nắm lấy tay tôi, thật chặt, rồi anh để tôi gối đầu lên chân anh. Cảm giác ấy thật hạnh phúc, mãnh liệt biết bao nhiêu.
Chỉ như vậy thôi cũng đủ để chúng tôi nhận ra, chúng tôi đã thực sự cần nhau, không thể xa rời. Giây phút ấy làm tôi nhớ nhất trong đời và dù sau này chúng tôi có giận nhau, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó là tôi lại nguôi ngoai tất cả. Tôi yêu anh, yêu ngay từ những ngày đầu và bây giờ càng yêu tha thiết hơn nữa khi chúng tôi đã trải qua những ngày tháng tuyệt vời bên nhau trong mỗi lần đi phượt.
Yêu nhau được tầm 3 năm, thật sự tôi quá sốc khi lúc đó tôi mới phát hiện ra anh nghiện ngập. Anh dùng thuốc lúc nào tôi cũng không hay biết. Thảo nào, tôi luôn thấy anh nghe điện thoại của ai đó rồi lại thông báo có việc đột xuất. Tôi chưa từng nghĩ anh sẽ lừa dối tôi, vì anh yêu tôi, quan tâm tôi hết mực. Làm gì có chuyện anh lừa tôi mà tôi lại không biết gì. Vậy mà bây giờ, tôi trắng tay vì tất cả những điều này. Tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, sao tôi có thể yêu được một người như anh, bố mẹ tôi sẽ không bao giờ chấp nhận.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều với lời hứa cai nghiện của anh và cho anh một cơ hội. Tôi tiếp tục yêu anh, ngày ngày bên anh, anh cũng đã kiên trì nhưng nhìn anh có vẻ không ổn lắm. (ảnh minh họa)
Tôi đã tính đến chuyện chia tay nhưng trái tim tôi đau quá, đau đến nghẹt thở luôn. Tôi không thể nào tin nổi người yêu mình lại là một con người như vậy. Khi mọi thứ bị bại lộ, anh bắt đầu thể hiện bản chất của mình. Anh không còn giấu giếm tôi nữa và nhìn anh cũng tiều tụy ghê gớm. Có một điều anh luôn khóc lóc, van xin tôi, nói rằng, anh quá yêu tôi nên mới giấu mọi chuyện. Anh thề là sẽ cai nghiện và sẽ yêu tôi chân thành, chăm sóc tôi thật tốt. Tôi vừa sợ vừa yêu anh, tôi sợ anh sẽ không thay đổi nhưng lòng lại không thể rũ bỏ tình cảm đã dành cho nhau. Mỗi lần nghĩ tới những kỉ niệm chúng tôi có với nhau, tôi lại xao xuyến. Anh đã gieo vào đầu tôi những thứ tình cảm tốt đẹp ấy và giờ, anh lại biến tôi thành con người đau khổ, phải chọn lựa mệt mỏi thế này sao?
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều với lời hứa cai nghiện của anh và cho anh một cơ hội. Tôi tiếp tục yêu anh, ngày ngày bên anh, anh cũng đã kiên trì nhưng nhìn anh có vẻ không ổn lắm. Anh cầu xin tôi quay lại và có vẻ như, anh thật sự muốn cai. Anh đã cầu hôn tôi, anh bảo, chỉ khi có gia đình anh mới làm được người chồng tốt và có thể có động lực hơn. Tôi không đồng ý, nhưng đổi lại, tôi lại ăn nằm với anh và dẫn tới việc có con. Mỗi lần anh đến bên tôi, anh thủ thỉ những câu yêu đương, anh nói lời ngọt ngào vào tai tôi và kỉ niệm ùa về. Tôi không giữ được mình, tôi đã quá yêu anh…
Vì nhục nhã và thấy có lỗi với bố mẹ, một gia đình gia giáo, mất danh tiếng của đứa con gái ngoan ngoãn, tôi quyết định bỏ nhà đi nơi khác lập nghiệp. (ảnh minh họa)
Tôi có bầu ngay sau đó. Tôi sợ quá, hoảng hốt thông báo với anh. Anh bảo, anh sẽ có trách nhiệm với tôi sau khi chúng tôi cưới nhau. Thời gian đó anh không đi làm, toàn tiêu tiền của tôi với mục đích, mong nhanh chóng cai nghiện và kiếm được công việc tốt. Nhưng khi biết tôi có con rồi, anh bắt đầu nịnh nọt, dùng cái thai để dụ dỗ tôi, khiến tôi đưa tiền cho anh, rồi muốn tôi cưới anh. Tôi không chịu, anh giận, anh đánh tôi. Nhưng mà lúc này, cái thai đã quá to, tôi cũng không nhẫn tâm bỏ anh. Tôi mang bụng bầu về nhà trước sự nhục nhã ê chề, bao nhiêu ánh mắt nhìn vào tôi, gia đình tôi. Trời ạ, tôi không dám nói với bố mẹ về đứa con này. Nếu nói, tôi chẳng nhận được gì ngoài sự xấu hổ và nhục nhã. Vả lại, tôi không muốn cưới anh. Tôi sợ người chồng nghiện ngập lại bắt đầu vũ phu ấy sẽ chẳng thể mang lại hạnh phúc.
Vì nhục nhã và thấy có lỗi với bố mẹ, một gia đình gia giáo, mất danh tiếng của đứa con gái ngoan ngoãn, tôi quyết định bỏ nhà đi nơi khác lập nghiệp. Tôi hi vọng bố mẹ sẽ tha thứ cho tôi và hi vọng người đàn ông kia sẽ không còn bén bảng bên tôi nữa. Dù còn yêu anh nhưng tôi không thể chọn lựa anh, tôi nghĩ anh sẽ không thể mang lại cho tôi điều gì. Tôi sẽ nuôi con một mình, sống cuộc đời mà tôi chưa từng nghĩ tới. Tôi luôn tưởng tượng, có lẽ những gã đàn ông từng tán tôi mà bị tôi chối từ chắc đang vui vẻ, hả hê lắm vì kết cục bi thảm của tôi.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi phải đi con đường này thôi. Chính anh đã hủy hoại đời tôi, biến tôi thành một kẻ mất hết tất cả, sống tha hương. Thật sự, tôi quá hối hận vì tình yêu của mình…
Theo Eva