Lan khóc vật vã cả một ngày, chưa bao giờ cô thấy nhục nhã ê chề như lúc này, kể cả ngày cô bị Hưng lừa dối, cô cũng không thấy đau đớn như vậy.
Có phải cô đã sai lầm khi sống buông thả, để rồi lúc tìm được hạnh phúc đích thực thì không còn gì nữa.
Hưng là mối tình đầu của Lan. Chẳng có gì lạ khi cô hoa khôi của trường yêu chàng trai thành phố tài giỏi, con nhà giàu có và cũng rất đẹp trai. Chẳng có gì ngạc nhiên khi Lan hết lòng hết dạ yêu Hưng, bởi anh quá chu đáo, quá tuyệt vời trong mắt Lan. Hai người dính lấy nhau như sam, Lan trao đời con gái của mình cho Hưng như một điều hiển nhiên vì cô mong chờ một đám cưới sau khi ra trường. Thế nhưng sau hơn 3 năm yêu nhau, Hưng phũ phàng chia tay Lan với lí do anh cần lấy một cô vợ trong trắng đức hạnh. Lan sững sờ trước lí lẽ của Hưng: “Vì em quá dễ dãi nên anh chỉ có thể yêu em chứ không thể cưới em được. Anh cần lấy một người phụ nữ biết giữ mình để làm vợ, sau này vợ anh còn phải dạy dỗ con anh”. Vậy ra trong mắt Hưng, cô chỉ là loại con gái hư hỏng dễ dãi thôi sao? Cô không thể tin người mình yêu thương lại có thể thốt ra những lời lẽ đểu giả như vậy. Lan nhìn Hưng cười chua chát, vì ai mà cô như vậy? Vì ai mà cô sẵn sàng trao đời con gái cho anh ta để nhận tủi nhục như vậy?
Chia tay Hưng, Lan ôm hận trong lòng. Tình yêu và niềm tin của cô dành cho Hưng quá lớn, giờ tất cả đều vụn vỡ sụp đổ. Cô chẳng còn tin vào tình yêu của đàn ông nữa, cô hận Hưng, hận đàn ông. Lan trượt dốc, lao vào những cuộc tình hào nhoáng. Cô thầm ghen tị với những đôi tình nhân, cô tìm kiếm những người đàn ông đã có gia đình hay người yêu, lả lơi quyến rũ họ. Cô muốn chứng minh cho mọi người thấy trên đời này làm gì có tình yêu đích thực, chỉ có sự phản bội mà thôi.
Những người đàn ông sẵn sàng từ bỏ gia đình, người yêu để chạy theo Lan nhiều lắm. Họ làm sao thoát khỏi ma lực của cô gái đẹp, nóng bỏng, lả lơi như Lan. (ảnh minh họa)
Những người đàn ông sẵn sàng từ bỏ gia đình, người yêu để chạy theo Lan nhiều lắm. Họ làm sao thoát khỏi ma lực của cô gái đẹp, nóng bỏng, lả lơi như Lan. Họ sẵn sàng làm tất cả để che chở cho người tình bé nhỏ là cô. Thế nhưng sau khi đạt được mục đích phá vỡ hạnh phúc của những người đàn ông đó, Lan đá bay họ ra khỏi cuộc đời mình. Nhiều người hận Lan ghê gớm, bản thân cô cũng thấy hận mình. Lan thấy kinh tởm bản thân mình, khi đi phá vỡ những gia đình êm ấm, những cặp đôi hạnh phúc thế nhưng cô không thể dừng lại được nữa. Cô giống như mũi tên đã bắn ra, chừng nào chưa tới đích sẽ không dừng lại. Cô cũng đau khổ khi nghĩ rồi sẽ có những người phụ nữ bị bỏ rơi, bị phụ bạc như cô. Nhưng cô không thể nào tha thứ được cho sự phản bội của đàn ông, cô muốn cả đời họ sống trong dằn vặt, đau khổ.
Lan sẽ sống trong hận thù như vậy nếu không gặp Tuấn. Tuấn vẫn còn độc thân, anh lạnh lùng và mạnh mẽ. Dù yêu Lan nhưng anh chẳng cưng chiều, nịnh nọt Lan như những gã đàn ông kia, có lẽ chính điều này đã thu hút Lan. Gặp Tuấn, Lan đã có cái nhìn khác về đàn ông. Cô thôi hận thù, thôi trêu chọc đàn ông, bởi trong tim cô một lần nữa mở cửa đón nhận tình yêu chân thành của Tuấn. Lan yêu Tuấn hơn một năm, anh chưa từng làm điều gì để cô phật lòng, cũng chưa từng đòi hỏi quá đáng ở Lan. Lan tự nhủ mình phải cố gắng, cô không muốn mất người đàn ông này.
Rồi Tuấn cũng nói đến chuyện cưới xin, Lan vừa mừng vừa hoang mang. Cuối cùng cuộc đời cô cũng gặp được người đàn ông tử tế, vết thương lòng năm nào của cô đã lành lặn. Nhưng Lan lại càng lo sợ mất Tuấn hơn, sợ anh biết về cái quá khứ kia của cô, sợ anh biết sự hoang tàn rách nát của cô mà sẽ rời xa cô. Cô âm thầm đi vá lại cái ‘ngàn vàng’ kia, để giữ Tuấn ở bên mình, cô chấp nhận lừa dối anh.
Lan nhìn lên trần nhà cười điên dại, vậy là cô sai rồi. Cô cũng như kẻ sở khanh năm nào, đi phá vỡ hạnh phúc và tương lai của bao người. (ảnh minh họa)
Ngày gia đình nhà Tuấn sang dạm ngõ, Lan đã trao cho anh cái ‘ngàn vàng’ như để chứng minh tình yêu của mình. Lan nghĩ Tuấn sẽ vui mừng, từ nay toàn tâm toàn ý yêu cô. Nhưng Lan đã nhầm. Tuấn chẳng vui sướng, chẳng cảm ơn cô mà anh thô bạo buông cô ra rồi mặc quần áo và quay lưng đi. Lan tủi thân khóc, cô trách móc Tuấn không lãng mạn, thô lỗ cục cằn thì nhận được nụ cười mỉa mai của anh: “Cô mất mấy triệu để tu sửa cái ‘ngàn vàng’ kia?”.
Toàn thân Lan cứng đơ, lạnh ngắt. Hóa ra anh đã biết tất cả quá khứ của cô. Vậy tại sao lại dịu dàng với cô đến thế. Lan thì thào hỏi anh, cũng như hỏi chính bản thân mình: “Tại sao?”
“Cái cô phải trả thế này là quá nhẹ nhàng so với những gì cô gây ra cho gia đình tôi. Cô chẳng yêu gì ông già tôi, vậy mà cô cặp kè với ông ấy, còn ép ông ly hôn với mẹ. Mẹ tôi mất rồi, bà chết oan vì những con đĩ như cô, cô có biết không?” – Tuấn hét lên khi nhắc lại nỗi đau của cuộc đời anh. Anh hận con đàn bà khốn nạn như cô.
“Anh Tuấn, em xin lỗi, anh hãy nghe em giải thích. Em làm vậy cũng vì em quá khổ sở, em bị bỏ rơi nên hận đàn ông” – Lan khóc lóc nắm lấy tay Tuấn. Giờ cô thấy hối hận vô cùng.
“Cô câm miệng cho tôi. Cô có trả lại mẹ cho tôi được không? ” – Tuấn nhìn Lan với vẻ mặt căm hận, ánh mắt yêu thương còn đâu nữa.
“Anh đã từng yêu em chưa, dù chỉ một chút thôi” – Lan tuyệt vọng nhìn Tuấn như cầu mong một chút tình yêu, dù đó là sự thương hại.
“Chưa từng, tôi hận cô còn không đủ nói gì yêu cô. Những nhục nhã hôm nay cô chịu đựng cũng là cô gây ra, sẽ không có đám cưới nào đâu. Những người đến nhà cô hôm nay là tôi thuê, giờ chắc cũng có người đến nhà cô tặng quà rồi, đó là bằng chứng cho sự lẳng lơ đĩ thõa của cô với những người đàn ông khác.” – Tuấn gằn giọng nhìn Lan, mắt anh đỏ hằn những tia máu như sự hận thù. Anh quay lưng bỏ mặc người con gái nằm khóc vật vã trên giường.
Lan nhìn lên trần nhà cười điên dại, vậy là cô sai rồi. Cô cũng như kẻ sở khanh năm nào, đi phá vỡ hạnh phúc và tương lai của bao người. Cô có gì oan ức nữa đâu, giờ cô đã phải trả giá rồi. Sự trả giá cho kẻ đi phá nát hạnh phúc của người khác, cho kẻ tự hủy hoại cuộc đời mình.
Theo T.Lien (Khampha)