Gặp Vũ Khanh trong buổi tập với ban nhạc để chuẩn bị cho đêm nhạc riêng cùng ca sĩ Ý Lan tại phòng trà WE vào tối mai [26.11], giọng ca Tình Hờ đã có cuộc trò chuyện ngắn cùng chúng tôi.
Giọng ca Vũ Khanh đã đi vào lòng nhiều thế hệ yêu nhạc hơn 30 năm qua với nhiều ca khúc tuyệt vời. Anh lẳng lặng như con tằm nhả tơ với rất nhiều bản thu âm khiến khán giả say mê có thể kể tên vanh vách như Tiễn Đưa, Thà Làm Hạt Mưa Bay, Tình Hờ, Tôi Bán Đường Tơ, Gặp Nhau Làm Ngơ, Áo Lụa Hà Đông, Anh Biết Em Đi Chẳng Trở Về, Một Lần Cho Tôi Gặp Lại Em…
Không thích chuyện tình ái lăng nhăng
Thường xuyên song ca cùng với Ý Lan, nhưng ai mới thực sự là người mà anh từng song ca và cảm thấy hợp ý nhất?
Tôi hát chung với hầu hết các ca sĩ hải ngoại rồi nhưng nếu có sự chọn lựa thoải mái nhất thì chắc chắn vẫn là Ý Lan. Tôi với cô ấy là người bạn hát với nhau trên 20 năm rồi, tung hứng với nhau mà không phải tập dợt, không phải viết văn bản ra, nhìn ánh mắt nhau là hiểu nhau muốn gì. Thỉnh thoảng khi tập dợt chúng tôi còn đùa với nhau nữa.
Trong 20 năm qua, hai người đã từng nảy sinh tình cảm ngoài tình đồng nghiệp chưa?
Ai cũng hỏi điều đó, cũng dễ hiểu thôi. Nhưng Lan là người đang có gia đình, Lan có một người chồng đầy đủ, trí thức, có giáo dục, có bằng cấp cao. Chúng tôi đứng trên sân khấu với nhau hát một bản nhạc tình cảm thì phải làm cho trọn vẹn. Chỉ thế thôi. Một chuyện rất bình thường vì chúng tôi chỉ có gặp nhau trong âm nhạc. Chúng tôi mỗi người có đường đi riêng nên không có tình cảm lăng nhăng ở trong đó. Nếu cứ đứng cạnh nhau mà có cái gì thì cũng không hẳn.
Nhưng sự ăn ý đó có bao giờ khiến anh có rung động không?
Tôi nghĩ chắc không vì tôi có người yêu rồi, Lan có gia đình rồi và tôi không thích lăng nhăng. Tôi không thích làm chuyện đó. Tôi độc thân, tôi có quyền quen với nhiều người nhưng không bao giờ tôi đụng chạm đến người có gia đình. Bởi vì tất cả quá khứ đi qua thì tôi học được bài học là không lăng nhăng, vì điều đó là sai. Thiếu gì người để mình quen chứ ! Hạnh phúc do mình tự tạo ra, mình đừng đánh đổi bằng hạnh phúc gia đình của người khác, đó là một cái tội rất nặng. Tôi không bao giờ làm điều đó vì người tạo ra nghiệp sẽ lãnh những hậu quả không tốt. Cho nên không bao giờ tôi chấp nhận những điều đó. Tôi không đồng ý với việc quen người đã có người yêu, gia đình.
Trong cuộc đời nghệ thuật, có bao giờ rung động anh với người cùng nghề không?
Ở ngoại quốc tôi có rất ít thời gian, công việc bận rộn nên không dễ nảy sinh tình cảm. Thậm chí tôi còn không có thì giờ để ăn cơm. Ngay cả trong công ty, tôi cũng không bao giờ ăn chung với một nhân viên, vì như thế 79 người còn lại sẽ cảm thấy thế nào. Tôi phải có vị thế của một người chủ đối với nhân viên.
Giữa hai lĩnh vực anh đang theo đuổi hoàn toàn trái ngược nhau, một bên là kinh doanh dùng lí trí rất nhiều, một bên là nghệ thuật dùng tình cảm nhiều. Trong con người anh có bị mâu thuẫn không?
Bạn có biết con chim bị trúng đạn không? Con chim sẽ đậu trên cành và thù viên đạn lắm. Khi đã bị thương thì mình không cho phép mình được đau vết thương lại một lần nữa.Tôi chọn lựa tình cảm, mình lớn rồi, ai cũng phải đi qua thăng trầm, bồng bột của tuổi trẻ cho nên tôi phải biết mình chọn lựa để đừng có những tổn thương để mình bị đau. Những hố sâu rồi thì mình phải nhìn, phải chấp nhận.
Anh đã từng thất bại trong kinh doanh chưa?
Nhiều chứ. Khi nhảy vào cuộc chơi thương mại không phải ai cũng thành công. Nhưng tôi học được một điều là biết đủ thì sẽ hạnh phúc. Chẳng hạn mình ăn cháo gà thấy ngon thì mình cứ thoải mái tận hưởng. Mình cứ mơ sâm nhung, yến sào nhưng chưa chắc lúc được ăn mình đã thấy hạnh phúc. Tôi có nhiều người bạn là đại gia, nắm trong tay cả triệu USD nhưng khi mất thì không còn gì hết. Họ kết liễu đời mình bằng những gì tệ hại nhất vì không có can đảm để sống nữa. Khi bạn nắm trong tay cả một gia tài khổng lồ, rồi thì bạn không còn gì nữa thì bạn có đủ can đảm để sống hay không đó là một vấn đề.
Khóc khi hát trên quê hương
Anh mong muốn con đường nghệ thuật sắp tới sẽ như thế nào?
Tôi chỉ mong sao khán giả đừng quên tôi thôi. Tôi có thói quen hay hát bài Còn Chút Gì Để Nhớ trong các phần trình diễn của mình với câu nói là xin khán giả đừng quên Vũ Khanh. Bởi vì trong nghề này, so với các anh chị em nghệ sĩ thì chưa ăn thua gì nhưng với tôi hát trên 30 năm là tạm đủ. Tôi mới học được từ “bão hòa” gần đây. Tôi không bao giờ tôi muốn mình là bão hòa cả. Tôi muốn mình được đóng góp cho đến khi nào mỏi cánh thì thôi. Tôi luôn tâm sự với khán giả rằng từ khi bước lên sân khấu, nhận được tràng tay của khán giả thì kể từ ngày đó tôi mang nợ những tràng pháo tay đó, phải nói là tiếng nợ mà mình trả cho đến chết. Khi đứng trên bục cao, khán giả ngồi dưới nghe mình hát, vỗ tay, cho mình được thăng hoa trong đời sống, vinh quang trong nghề nghiệp. Mình phải mang nợ thì mình phải có trách nhiệm để trả. Còn tôi mang nợ tiếng vỗ tay của khán giả thì tôi phải trả.
Một số nghệ sĩ đi hát nhiều năm và dần chai sạn cảm xúc, họ chỉ hát như một thói quen. Cảm xúc của anh khi hát giữa 30 năm qua có sự thay đổi gì không?
Năm 2012, lần đầu tiên quay lại Sài Gòn, tôi đã khóc khi hát bài Áo Lụa Hà Đông. Tôi là đàn ông mà, đâu dễ gì rơi nước mắt. Nhưng hôm đó tôi đã khóc mà không biết. Tôi khóc vì cảm xúc lạ lắm. Những câu hát ngày trước mình chỉ hát như con vẹt thì nay hiển hiện sống động trước mắt. Như vừa nãy, khi tôi tập hát Tháng Sáu Trời Mưa thì ngoài trời mưa đổ ập xuống. Nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ phòng trà khiến cảm giác của mình cũng lâng lâng. Đời người nghệ sĩ hơn người thường ở những điểm ấy. Đó là may mình cám ơn ông trời là mình còn cảm xúc. Tôi không muốn mình trở thành thợ hát. Tôi muốn tôi hát đầy cảm xúc. Đó là phần thưởng trong cuộc đời của mình, cho tất cả nghệ sĩ.
Ba mươi năm trôi qua nhưng không phải ngày nào tôi cũng hát. Có khi một tuần, hai tuần, hoặc cả tháng mới có show lớn. Mỗi lần như vậy di chuyển rất xa, 3 – 6 tiếng. Tôi còn bay đi Úc 12 tiếng. Việt Nam là 26 tiếng. Lúc mình trở về thì cũng có khi nghĩ thôi chắc không đi nữa đâu vì quá mệt, nhưng có khi trở về vài tuần thì lại muốn đi nữa. Chính vì quê hương cho tôi những cảm xúc rất đặc biệt.
Linh Chi – Ảnh: Thịnh Đỗ/Lifestyle