Tôi sẽ không bị chửi rủa hay lên án nếu như tôi không quyết định chia tay với người con gái từ trước đến giờ cả làng đều mặc định trước sau gì đó cũng là vợ tôi.
Tôi đã quá mệt mỏi vì nhiều ngày qua bị xem là thằng đàn ông vô đạo đức. Thế nào là vô đạo đức? Xã hội ngày càng phát triển nhưng nhiều người vẫn còn quá cổ hủ lạc hậu. Nhưng cũng có thể là họ cố tình như vậy để chà đạp lên những con người luôn biết nỗ lực phấn đấu là tôi.
Tôi là trai quê và luôn tự hào điều đó. Tôi cũng có một mối tình thanh mai trúc mã, hai bên gia đình và cả chúng tôi đã có hứa hẹn nhưng chưa hề đính ước. Tôi vất vả ra thành phố học, phấn đấu gấp trăm lần người khác, chịu nhiều thiếu thốn cực khổ mà tôi nghĩ sức chịu đựng của trâu bò còn thua tôi. Để hôm nay, tôi được xem là một trong những thanh niên thành đạt nhất làng, có việc tốt và nhà chung cưở thành phố.
Tôi sẽ không bị chửi rủa lên án nếu như tôi không quyết định chia tay với người con gái từ trước đến giờ cả làng đều mặc định trước sau gì đó cũng là vợ tôi. Có ba lý do tôi chia tay cô ấy.
Thứ nhất, chúng tôi sống xa nhau đã 5 năm nay. Mỗi năm tôi chỉ về thăm nhà và cô ấy 2, 3 lần. Tình cảm đã khác xưa. Chưa kể hồi trước còn trẻ tuổi, cứ tưởng tình yêu là quan trọng nhất. Bây giờ tôi thấy mình không còn được nhiệt huyết đó nữa.
Thứ hai, tôi sống ở thành phố đã lâu, còn cô ấy lại là gái quê, làm việc ở quê nên tư tưởng, chí hướng khác nhau như đen với trắng. Tôi không còn muốn bị ràng buộc bởi việc làng nước. Cô ấy có thể bỏ phấn trắng bảng đen để xuống cấy với mẹ còn tôi không làm được. Đơn giản là trong chừng đó thời gian, tôi có thể làm ra được số tiền bằng cả nửa lương tháng cô ấy. Có thể tôi nói khó nghe, nhưng thực tế là vậy.
Nếu chúng tôi kết hôn, hoặc cô ấy theo tôi ra thành phố, hoặc tôi về quê sống với vợ. Dù cách này hay cách khác đều rất dở. Người của thời đại nào thì nên đặt đúng vào thời đại đó. Tôi không thích bộ dạng lơ ngơ ngớ ngẩn của cô ấy khi sống ở thành phố. Còn cô ấy cũng sẽ chán vì tôi không còn được sáng sáng áo trắng quần âu, chiều chiều xắn quần cấy mạ.
Thứ ba, đây cũng là lý do mà tôi bị chửi là vô đạo đức. Tôi có người yêu mới. Tôi và người đó cũng chỉ mới bắt đầu chứ không phải lâu nay như mọi người vẫn đồn thổi.
Có thể 5 năm về trước tôi yêu người yêu cũ, nhưng hiện tại tôi lại yêu người yêu mới. Vì sao? Vì tình cảm và cách nhìn nhận luôn thay đổi theo năm tháng. Bây giờ tôi thấy người hiện tại phù hợp với tôi hơn, về cả hoàn cảnh công việc lẫn mục tiêu cuộc sống.
Tôi không phải bội ai cả, chỉ đơn giản là hết yêu nên chia tay. Trong đời ai mà chẳng yêu hơn 2 lần, tôi đâu phải trường hợp ngoại lệ. Vậy mà bây giờ cả làng chửi tôi là trở mặt, tham con đỏ bỏ con đen, tham vợ giàu bỏ vợ quê. Đúng là cô ấy giàu thật nhưng đó không phải là lý do mà tôi yêu cô ấy. Cho dù cô ấy nghèo tôi cũng yêu, nhưng may mắn cho cả hai là cô ấy không nghèo, thế thôi.
Giả sử người yêu hiện tại của tôi là một cô gái bình thường thì tôi đã không bị lên án đến thế. Có lẽ mọi người thấy nóng mặt vì tôi vốn đã thành đạt nay lại còn yêu được một người có điều kiện không kém.
Mọi người chửi tôi là đã để người cũ phải chờ đợi suốt 5 năm qua, nay đùng một phát chia tay thì thua thiệt cho cô ấy. Tôi xin nói theo góc độ công bằng, yêu nhau chờ đợi nhau là chuyện bình thường. Cô ấy không chờ thì không cũng chịu, mà có chờ cũng không ai ngăn cản được, đấy hoàn toàn là tự nguyện. Chẳng nhẽ vì việc cô ấy chờ đợi mà tôi phải gắn bó suốt đời?
Tình yêu và đạo đức đôi khi mâu thuẫn. Nhưng tôi không thấy việc mình đang làm là vô đạo đức, chẳng qua làng quê Việt Nam còn quá phong kiến lạc hậu.
Điều duy nhất khiến tôi áy náy với người đó là chúng tôi đã quan hệ. Cô ấy không còn trinh thì có lẽ cũng khó lấy ai ở làng tôi nữa. Nhưng một lần nữa, tôi không muốn mình phải bán rẻ cả cuộc đời để chuộc lại cái màng trinh đó. Tôi có thể bù đắp bằng nhiều cách khác, giúp đỡ bằng tiền mặt hay tình cảm đều được.
Thế này thì làm sao tôi mang người yêu mới về quê ra mắt (Ảnh minh họa)
Cái làm tôi buồn là đến bố mẹ cũng không thông cảm cho tôi. Họ cảm thấy bị bôi tro trát trấu vào mặt chỉ vì tôi chia tay người cũ. 5 năm nay cô ấy thường xuyên sang giúp đỡ họ nên họ xem cô ấy là con dâu. Tôi muốn xây cho họ một căn nhà tử tế, họ cũng từ chối. Thứ làm họ mệt mỏi không phải xuất phát từ tôi mà vì chịu không được điều tiếng ở quê mà thôi.
Thế này thì làm sao tôi mang người yêu mới về quê ra mắt. Hôm nọ mấy anh em dưới quê còn lên đây tìm tôi gây sự, họ cư xử như những tên bần nông thô lỗ làm tôi càng muốn dứt khoát hơn nữa.
Thật điên đầu với họ mà không làm gì được. Hôm nay chỉ muốn tâm sự với những người thành phố hiện đại để có được chút an ủi. Sao chuyện bé như muỗi mà ở quê cứ muốn làm rách việc? Cũng xin mọi người chỉ cho tôi cách làm yên lòng bố mẹ, tôi chỉ sợ họ phiền lòng đâm bệnh thôi, còn những người khác tôi mặc kệ.