Tôi biết, chuyện cả đời này yêu một người là vô cùng khó khăn và cũng là điều rất hiếm. Một người chồng có chung thủy thế nào cũng khó khẳng định rằng, cả đời này anh ta chỉ yêu vợ anh ta, mà chưa từng xao lòng trước một người con gái khác. Hoặc thứ tình yêu ấy không thể mãi vẹn nguyên khi hai người họ thuộc về nhau lúc ban đầu.
Và dù tôi đã từng hứa cả đời này sẽ yêu thương vợ con nhưng cuối cùng, tôi lại xao lòng trước em. Em là một cô gái đẹp, rất xinh đẹp, không những vậy, em còn rất thông minh. Đôi khi tôi luôn tự hỏi, tại sao người như em lại yêu tôi, lại đồng ý ở bên cạnh một gã đã có vợ như tôi. Em chỉ trả lời tôi rằng, có lẽ đó là duyên số, là điều mà em phải gặp trong cuộc đời này.
Em yêu tôi thật lòng, thứ tình yêu mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu được. Thế nên, tất cả những gì em làm cho tôi là chân thành từ trái tim em. Thật sự, tôi không dám tin là tôi đã có vợ lại nhận được tình cảm của một người con gái xinh đẹp như vậy. Em nói, chỉ cần bên em là đủ, hãy cho em được ở bên tôi và có thể để em có một đứa con với tôi.
Tôi hơi choáng váng về quyết định này. Biết rõ tôi có vợ, em lại chọn tôi và xin tôi một đứa con. Nếu như vậy, em liệu có còn cơ hội hạnh phúc với người em yêu không? Tôi mong em hạnh phúc bên người đàn ông của em chứ không phải là tôi. Vì em xứng đáng được như vậy. Em còn quá trẻ, có nhan sắc, em thừa sức kiếm cho mình một người đàn ông giàu có và tử tế. Vậy tại sao em lại chọn tôi?
Ban đầu, tôi đã có ý lợi dụng em nhưng trước sự chân thành của em, tôi đã rung động thực sự. Tôi cũng đã yêu em và không ít lần tôi hỏi trái tim mình, thực sự là tôi cần ai. Tôi cần em hay cần vợ tôi. Và tôi phải trả lời câu hỏi đó, để em không còn khổ vì tôi nữa.
Tôi thừa nhận, trái tim tôi đã có chỗ cho em nhưng cuối cùng, điều tôi chọn vẫn là vợ tôi, gia đình tôi. Nếu như tôi không có gia đình thì không thể sống được. Vợ tôi là người phụ nữ tốt, đảm đang, yêu thương chồng con. Con tôi ngoan ngoãn, nghe lời bố mẹ, chẳng có lý do gì tôi lại bỏ lại gia đình hạnh phúc và người phụ nữ gắn bó với tôi bao nhiêu năm qua như thế. Tình yêu dành cho em chưa đủ lớn để tôi có thể hi sinh tất cả vì em.
Ngày nào về tới nhà tôi cũng bị ám ảnh bởi chuyện này. Tôi bị ám ảnh vì sao một người phụ nữ lúc nào cũng tin tưởng chồng như vậy mà tôi lại phản bội cô ấy. Tôi để cô ấy tội nghiệp đợi chồng trong khi tôi vui vẻ với em. Và bây giờ, tôi khổ sở hơn nhiều khi đã yêu em, cũng yêu chân thành. Tôi giằng xé con tim mình suốt bao nhiêu ngày tháng nhưng tôi không thể lưỡng lự, muốn có cả hai. Tôi phải quyết định thôi, tôi phải từ bỏ em. Mong em tha thứ cho tôi, cầu cho em hạnh phúc, có được người đàn ông yêu thương em chân thành và hãy quên tôi đi.
Đàn ông là vậy em ạ. Tốt nhất, em nên tìm cho mình người đàn ông của riêng em, đừng hi vọng một gã đàn ông có vợ hi sinh gia đình để đến với em. Có thể, họ yêu em hơn vợ của họ nhưng điều đó không có nghĩa là, họ sẽ dễ dàng từ bỏ tất cả vì em. Mái ấm gia đình là thứ cả đời này người ta gây dựng và vô cùng khó kiếm. Khi đã có được rồi thì phải cố gắng giữ gìn.
Nếu một ngày nào đó, em bị người ta phát hiện mối quan hệ này, hoặc người chồng bị người vợ phát hiện thì có thể, người thiệt thòi sẽ là em. Vì anh ta sẽ xin lỗi vợ con để được quay về bên gia đình. Còn em, em chỉ là nạn nhân, là người gánh chịu mọi hậu quả. Nên mong em đừng yêu tôi nữa.
Tôi biết, tôi nói ra những lời này là vô cùng nhẫn tâm với em nhưng đó là suy nghĩ của tôi và nhất định, tôi cũng sẽ không bỏ vợ con vì em đâu.
Bây giờ, vì tôi đã thật tình yêu em nên tôi chỉ hi vọng em được sống hạnh phúc, tìm được bến bờ bình yên. Em đừng uổng phí sắc đẹp mà ông trời ban cho em. Hãy dũng cảm lên, yêu một người thực sự thuộc về em chứ không phải kẻ như tôi, một người không thể từ bỏ gia đình vì em. Chúc em hạnh phúc!