Nhà là nơi mình không cần phải cố lớn lên…


Nhà là nơi mình không cần phải cố lớn lên…

nha la noi lifestyle Nhà là nơi mình không cần phải cố lớn lên...
Dì tôi chỉ còn vài năm nữa là bước vào hàng U50, vậy mà ngoại tôi, má tôi vẫn cứ gọi dì là bé T. Bé gái con của dì cũng được cả nhà gọi bằng tiếng đệm như tiếng gọi mẹ bé. Dì tôi vẫn vui vẻ với cái “sự gọi trẻ thơ” của mọi người, như một sự tất yếu và hưởng thụ.
Cô tôi cũng tuổi như dì tôi, mà ko, hình như cô tôi lớn hơn dì tôi. Vậy mà ba tôi và cả nhà nội cũng y chang vậy. Tôi chắc là cũng phải có đôi lần người lạ đến nhà, nghe nhắc về bé này, bé nọ, tưởng cô tôi nhỏ lắm, đến khi gặp, giật mình phải thưa chị, thưa cô. Nhưng cô tôi vẫn vui, vẫn hài lòng với “danh xưng không thể lớn lên” được đó.
Bà của bạn tôi năm nay ngoài 80. Cái tuổi gần đất xế chiều, anh chị bên cạnh chẳng còn ai, cái tiếng bé ngày xưa tưởng chừng quên lãng. Ấy vậy mà, hôm qua, đứa cháu bà con ở quê vô, gặp bà liền cười rạng rỡ: bà là bà bé Chín phải không? Cả nhà bạn tôi cự nự, bà Chín là được rồi, còn bé làm gì? Đứa cháu chỉ cười trừ: Tại xưa hay nghe nội con gọi bé Chín riết, rồi quen, ở quê ai cũng gọi theo, thành vậy luôn hồi nào ko biết. Bà bé Chín răng rụng chỉ còn 1 cái, vẫn cười móm mém: Gọi sao cũng được mà!
Vậy đấy, Nhà là nơi mình không bao giờ phải cố lớn lên…

Dương Bảo Thủy


Các tin cùng chuyên mục