Ngày mới yêu nhau, khi chúng mình quyết định kết hôn anh đã là kỹ sư xây dựng, còn em vẫn là một cô giáo thực tập ở một trường tư, anh hùng hồn tuyên bố: “Làm vợ anh, em không cần phải vất vả đi làm, đó là việc của đàn ông bọn anh”.
Giữa những bấp bênh công việc với bao mối quan hệ cần phải điều chỉnh, em gật đầu đồng ý, nghĩ rằng được ở nhà đảm nhận sứ mệnh thiêng liêng của người vợ trong căn bếp, nấu cho chồng những bữa cơm ngon, đợi anh về… viễn cảnh ấy thời đó chao ơi mà đẹp thế. Em từ một cô giáo gõ đầu trẻ, thành một bà nội trợ mẫn cán cho anh.
Viễn cảnh về một bà nội trợ đảm đang với những món ăn ngon chờ chồng (Ảnh minh họa)
Nhưng viễn cảnh ấy không kéo dài được lâu, anh chẳng còn là anh của ngày xưa, em cũng chẳng là em của những thời đẹp nhất. Anh thưa ghé về nhà ăn cơm “Anh bận tiếp khách…em đừng hỏi nhiều”, câu nói thường xuyên của anh là thế. Một tuần, anh tiếp khách 5-7 ngày. Thời gian anh về nhà không chếnh choáng mùi men cũng sực nức mùi nước hoa mẫn cảm đàn bà. Có lần em vặn hỏi, anh bực mình đáp lại: “Đối tác của anh có cả đàn ông đàn bà, họ chúc tụng mình có rơi vãi ít nước hoa vào thì có sao đâu”.
Em nhớ những hôm anh về nhà sớm, việc đầu tiên là anh sà vào bếp, ôm em từ sau lưng, vuốt trên má em những giọt mồ hôi rồi bảo: “Trên thế gian này, không ai nấu cơm ngon mà lại xinh đẹp như vợ cả”.
Ngày đó, em thấy mình là người đàn bà hạnh phúc nhất trần gian trong căn bếp nhỏ. Ngày đó, em thấy em là vợ, một người vợ đúng nghĩa của anh. Dù người vợ, đã phải gom mình trong một thiên chức quá nặng gánh, không dám bung thoát ra ngoài xã hội. Anh đủ lo cho vợ chồng mình một cuộc sống dư dả. Nhưng rồi, chức vụ anh càng cao, hôn nhân càng lùi về những ngày gắn bó, anh càng khác đi nhiều.
Anh có biết không, có lúc em cảm giác em như là thú cưng của anh vậy. Có những ngày anh đi làm về, thấy em ngồi trên ghế, em nói đãi bôi với em vài câu như: “Nắng em nhỉ, em ăn cơm chưa”?. Rồi anh bước đến, xoa đầu em một cái, hôn em một cái một thao tác thuần túy nghĩa vụ.
Lâu lâu, anh “trả bài” nặng nhọc như một gã tiều phu gánh củi lên non, vô hồn, không cảm xúc. Thỉnh thoảng ngày cuối tuần anh lại chở em đi đâu đó, thường là một nhà hàng sang trọng. Có những bữa ăn âm thanh nổi bật nhất là tiếng thìa dĩa va vào nhau lạnh tanh. Em và anh phá vỡ không gian chán ngắt ấy bằng những câu cụt lũn như: “Họ bỏ gì vào đây mà ngon thế em nhỉ?” , “Em có muốn ăn thêm gì không ?”, “thằng cu kia dễ thương thế”, “nhà hàng này sang trọng thật”… Anh nghĩ xem, em có khác một con thú cưng, cuối tuần được anh dắt đi công viên dạo mát không?.
Chỉ có điều, thú cưng thì không biết nấu ăn. Thú cưng không biết toan lo mọi việc trong nhà, thú cưng chắc cũng không nghĩ nhiều về anh như em.
Xin anh đừng coi vợ là thú cưng (Ảnh minh họa)
Hôm nay em gặp một người bạn, cô ấy sắp kết hôn và cô ấy cũng tình nguyện sẽ ở nhà nội trợcho người chồng sắp cưới của mình. Cũng như em, cô ấy coi đó là một niềm hạnh phúc khi lấy được một người chồng giỏi giang tài năng: “Tao đang nghĩ đến những ngày tự tay nấu cho anh một bữa ăn ngon, rồi tao sẽ đứng ở đầu cửa đợi anh về, hỏi anh hôm nay làm việc thế nào, tao sẽ bảo anh tắm rửa đi, máy tính em đã bật sẵn, anh check (kiểm tra) facebook một tí rồi ăn cho ngon cơm…”, bạn em hào hứng nghĩ đến những ngày xa.
Những ngày mà em đang phải trải qua, những ngày làm thú cưng của chồng. Em sẽ là thú cưng của anh, nhưng xin anh đừng đối xử với em như đối xử với một thú cưng. Thú cưng cũng phải được đối xử thật lòng chứ anh nhỉ?