Đáp lại những tin nhắn, cuộc gọi của tôi là sự im lặng từ anh. Tôi khóc, trong đêm cơn đau quặn lên và thế là con yêu rời bỏ tôi sau ba ngày phát hiện có thai.
Đầu tháng 12/2014 tôi có thai và bị anh từ chối, phần vì lo sợ, phần vì thương con, tôi đi tìm ở những chỗ anh thường lui tới. Đáp lại những tin nhắn, cuộc gọi của tôi là sự im lặng từ anh. Tôi khóc, khóc rất nhiều, trong đêm cơn đau quặn lên và thế là con yêu đã rời bỏ tôi sau ba ngày phát hiện mình có thai. Thời điểm này tôi vô cùng đau khổ, đôi lúc đi làm về chỉ muốn lao vào ô tô để khỏi phải đau buồn nhưng tôi cố gắng sống vì gia đình, vì những người thân luôn thương yêu mình. Cũng trong lúc này, anh chăm sóc tôi rất chu đáo, anh cũng hối hận rất nhiều khi không giữ được con, chính vì thế tôi cảm thấy được an ủi phần nào và tiếp tục yêu anh.
Tôi lầm lũi đi canh noãn một mình, cứ mỗi lần bước ra khỏi phòng khám là nước mắt lại ướt đẫm vì sự tủi thân và sợ người quen nhìn thấy. Một tháng vất vả của tôi cũng không bằng một cuộc điện thoại của con anh đòi bố đón về nhà chơi ngay thời điểm bác sĩ chỉ định gần nhau. Anh có rất ít thời gian dành cho tôi, tuần bảy ngày anh đi nhậu hết cả bảy với lý do tiếp khách. Tôi chỉ có thể gặp mặt anh khi lên nhà ngồi đợi anh đi nhậu về.
Tôi đã yêu anh, rất yêu, có thể làm mọi thứ vì anh. Anh luôn hứa sẽ cho tôi một đám cưới nhưng không bao giờ xảy ra, anh hứa đầu năm 2014, rồi tháng 7/2014 rồi cuối năm 2014 khi phát hiện bố anh bị bệnh, sau đó là quý I/2015 và đến bây giờ tháng 7/2015 khi bố anh mất thì đám cưới càng xa vời hơn. Yêu anh, tôi rất mệt mỏi vì phải gồng mình lên rất nhiều, anh luôn phủ nhận mọi khả năng của tôi, khi luôn cho rằng tôi trẻ con, xốc nổi, chưa chín chắn, trưởng thành như những người con gái anh tiếp xúc (mặc dù trong công việc tôi luôn được sếp đánh giá cao về năng lực). Anh cho rằng tôi không thể trở thành người vợ, người mẹ tốt được.
Yêu anh, tôi đã học được tính cam chịu và chấp nhận rất cao. Từ khi yêu đến giờ, rất nhiều biến cố xảy ra giữa tôi và anh, tôi có cảm giác dù cố gắng cách mấy thì giữa chúng tôi vẫn không thể hòa hợp được vì quan điểm, cách suy nghĩ của mỗi người quá khác nhau. Chắc có lẽ đây là sự cách biệt tuổi tác đến 18 tuổi. Gần hai năm yêu anh, số ngày buồn còn nhiều hơn cả những ngày vui vẻ, hạnh phúc. Việc bố anh mất là giọt nước tràn ly cho mối quan hệ của chúng tôi.
Khi bố anh chữa bệnh một tháng, tôi luôn túc trực ở bệnh viện, có những ngày nghỉ làm hoặc cứ hết giờ làm lại lên bệnh viện để phụ giúp anh trông nom ông đến hơn 22h mới về nhà. Suốt một tháng cho đến khi bố anh xuất viện và về quê lại. Vậy mà từ khi bố anh bệnh đến lúc mất, anh chưa một lần cho phép tôi về quê thăm ông hoặc những ngày lễ tết có đi thì anh cũng đi với con trai. Tôi tha thiết van xin anh được ra quê thắp cho ông nén hương vì suốt một tháng ở bệnh viện tôi đã được tiếp xúc với ông, vậy mà anh kiên quyết chối. Anh bảo: “Để 50 ngày rồi anh đưa em ra, giờ em ra chưa phù hợp”.
Anh ly hôn, chắc chắn như thế vì tôi đã thấy giấy quyết định của tòa án, cả cơ quan anh đã chứng minh, nếu vậy sao anh lại không cho tôi ra quê? Nhìn bên ngoài ai cũng nói anh yêu thương tôi nhưng sâu thẳm vấn đề tôi chỉ đứng bên ngoài nhìn vào cuộc sống của anh. Anh chưa bao giờ nhận ra sự hy sinh thầm lặng của tôi, chưa bao giờ anh quan tâm đến suy nghĩ, cảm xúc của tôi. Những đêm trời mưa gió, sau khi lên nhà chờ đợi để gặp anh, lúc thân mật xong anh nằm ngủ ngon lành, còn tôi phải đi về trong sự buồn tủi, nước mắt hòa lẫn những giọt nước mưa.
Trong sâu thẳm trái tim, tôi đã xem anh là chồng nhưng anh chưa xem tôi là vợ. Nếu anh xem tôi là vợ thì đã đưa tôi ra quê nhà giới thiệu chứ không phải tước mất đi cái quyền được thăm viếng bố anh trong ngày ông mất. Hay là vì tôi kém cỏi, không phải cán bộ công chức, không xứng đáng để đặt chân vào nhà của anh.
Bạn bè còn có thể đi thăm viếng, còn tôi mang tiếng là người yêu vợ sắp cưới nhưng cũng không được phép ra nhà anh, chua chát và đau xót lắm. Tôi đã mệt mỏi, cố gắng rất nhiều vì tình yêu này nhưng việc anh kiên quyết không cho tôi ra nhà thăm viếng bố anh thì có lẽ tôi nên dừng lại, bởi không còn đủ sức để có thể tiếp tục với anh. Sự xem thường của anh đối với tôi đã quá rõ ràng, tôi mãi mãi cũng không xứng với anh và gia đình anh.
Ngoài những mâu thuẫn vì bất đồng quan điểm bởi tính trẻ con của tôi, ngoài việc anh không báo cho tôi về một đám cưới vào thời gian cụ thể và việc kiên quyết không cho tôi ra quê thăm viếng bố anh mất thì anh vẫn yêu và quan tâm tôi. Xin quý độc giả hãy cho tôi lời khuyên thêm một lần nữa, tôi có nên chờ anh hết tang bố và níu kéo anh để có thể có một cái đám cưới như mong ước hay dừng lại để bắt đầu cuộc sống mới?
Tôi đã 26 tuổi, liệu có người đàn ông nào có thể chấp nhận lấy một người vợ với quá khứ như tôi? Bên cạnh đó, có khá nhiều người trong cơ quan anh biết chuyện đáng tiếc xảy ra giữa tôi và anh vì vô tình gặp chúng tôi ở bệnh viện. Tôi phải làm sao đây? Qua đây, tôi cũng muốn nhắn gửi, nếu ai đang muốn yêu người đã ly hôn hãy suy nghĩ thật kỹ, chọn con đường quang, thoáng đãng mà đi, đừng cố đi vào ngõ hẹp. Người đã ly hôn họ chọn lựa, tính toán rất kỹ về người sẽ lấy làm vợ mới, tình yêu đối với họ không còn giá trị nữa, cũng như sẽ rất buồn phiền, đau lòng về vấn đề vợ cũ vợ mới, con riêng con chung.
Theo VOV